Ở ngoài cửa kính xe ô tô có một người lạ mặt nào đó đang la lối trong khi tôi đang kệ nệ mang cây Kim Tiền – một loài cây lớn vùng nhiệt đới tôi vừa mua được ở một nhà trồng rau. Tôi không nghe thấy anh ta nói gì, nhưng tôi nghĩ chắc chắn không phải là về cái cây của mình.
Dù là về cái gì, mấy lời của anh ta đều khiến tôi nhớ đến những câu xúc phạm thô thiển trước đây tôi từng phải nghe, từ rất nhiều những cửa xe ô tô và từ rất nhiều những người đàn ông khác. Tất cả đều là lời bình phẩm về dáng vóc tôi và rằng tôi nên làm gì với cái cơ thể đó. Cứ như thể, sau khi bước sang tuổi 16 thì cơ thể không còn thuộc về chính tôi mà thuộc về cái thế giới ngoài kia với lũ đàn ông lái xe ngang qua đó.
Khi còn là một cô bé, tôi cởi trần đùa nghịch trong vườn nhà và khi đó, tôi cảm nhận được rõ rằng cơ thể mình chỉ thuộc về mình. Nhà chúng tôi có một khu vườn hình chữ nhật mà trong đó lại được đào thêm một hình chữ nhật nhỏ hơn, khoảng đất vườn nho nhỏ đó trở thành vườn riêng của chúng tôi. Lúc ấy, tôi và các chị em của mình thường cười hỉ hả mỗi khi nhổ ra được một dúm cỏ và dùng chúng để tạo ra “cơn mưa” đất rơi vào bộp mũi và ngực mình.
Tôi thích cái cảm giác đất chạm vào da thịt mình khi ấy, tôi bảo mẹ lấp cát lên người mình mỗi lúc ở biển, mẹ lấp cát nửa chừng tôi lại cười và mẹ chụp ảnh. Tôi thích mình khi đó: một đứa con nít mình mẩy lấm bùn đất, trong tay có một nắm hạt giống, luôn tin rằng mình sẽ trồng được cà rốt và lớn lên với cơ thể là của chính mình.
Năm ba ở trường trung học, tôi đi đo cỡ áo ngực lần 2 ở tiệm J. C. Penney, người phụ nữ đo cỡ cho tôi thở dài vẻ chê bai khi nói cỡ áo ngực, trông bà ta như thể “Làm sao mà nó lại lớn đến thế được.”
Giờ tôi là người nắm giữ bí mật này: Có nhiều cỡ ngoài DD. Ví dụ, bạn có thể là cỡ H – cỡ của người Anh; hay bạn là cỡ K – cỡ của người Mỹ. Áo ngực người Anh làm thường tốt hơn. Tôi là cô gái có bộ ngực lớn, vài người bạn nữ của tôi cả khen lẫn đùa rằng bạn trai hoặc chồng sau này cam đoan sẽ vô cùng hạnh phúc về điều đó cho xem.
Vài người đàn ông thì liếc mắt nhìn, vài người khác thì hỏi “Hàng thật hả em?”
Tôi không biết trả thế nào, tôi không nhớ là tôi có cố tình làm gì đó hay lựa chọn vòng 1 của mình như thế.
Dần dần tôi nhận ra rằng, trong cái thế giới này, sẽ còn rất nhiều lần tôi phải cảm thấy cơ thể mình không còn là của mình nữa. Như khi tôi đi vào câu lạc bộ, bất chợt có một tên túm lấy hông và sau đó là tay tôi, cố kéo tôi vào khiêu cũ cùng hắn. Và khi đó dù bạn có nói trăm ngàn lần rằng “Không”, thì hắn vẫn cứ kéo bạn vào.
Tay đan vào tay nên càng cố kéo ra xa lại càng bị tên đó kéo lại gần hơn. Đó như trò chơi của hắn vậy, ngón tay hắn như những cái ống sặc sỡ bện chặt lấy ngón tay bạn mỗi khi bạn định giằng ra.
Nếu bạn đủ may mắn, bạn bè bạn xung quanh sẽ quát tên đó buông ra. Rồi bạn sẽ đứng như trời trồng, cảm thấy cái sàn dưới chân thật nhớm nháp, trong lòng tự hỏi ở đây liệu có loại xà phòng rửa tay nào có mùi của mùa hè tươi mới và thoáng đãng hơn không. Nhưng cái mùi đó thuộc về thế giới khác, thế giới nào đó hình như còn không tồn tại.
Khi tôi đi bộ đi làm, những người đàn ông trên đường cười với tôi, những nụ cười không thiện ý gì hết. “Tên em là gì?” Những người đó hỏi “Thôi nào, cho anh biết tên em đi cưng.”
Họ nhằng nhẵng bám theo tôi, bước chân họ nghe như tiếng cây đổ xuống. Tôi cảm thấy trong bầu không khí xung quanh rằng những kẻ đó muốn lấy đi gì đó từ tôi. Bất kể tôi có là một cá nhân cụ thể và độc lập; hay tôi có từng là một đứa trẻ gan dạ cởi trần tay cầm chiếc ấm trà màu xanh cùng bộ câu đố của Ravensburger, tôi vẫn chẳng thể làm gì.
Nếu tôi nói với những người đàn ông đó tên của tôi, thì họ sẽ nhớ chắc? Hay họ sẽ mời tôi đi ăn một bữa tối ngon lành và lắng nghe tôi kể chuyển thơ ấu của mình? Rồi qua đó tôi sẽ tìm được một tình yêu đích thực ư?
Giờ thì tôi đã hình dung ra được cảnh tượng đó rồi: “Khi tôi ăn một bữa sáng với mấy người bạn của mình tại một nơi có phục vụ Marys Đẫm Máu* và ăn một quả trứng đã nấu chín. Sau vòng 3, chúng tôi lại bắt đầu một chủ đề quá đỗi quen thuộc: Chúng tôi gặp nửa kia của cuộc đời mình thế nào.
Mấy cô bạn tôi sẽ tựa lại gần một chút và thì thầm: “Heather này, hãy kể lại câu chuyện hôm cậu và Lyle gặp nhau đi.”
“Thế này nhé” Tôi uống nốt giọt cuối cùng của ly Marys Đẫm Máu và bắt đầu, “Này, cô em!” rồi anh ta hỏi tôi có muốn làm tình với anh ta không. Và tôi nghĩ “Mình chấm tên này rồi đấy.””
Kiểu hành xử như thế không phải dành cho tôi. Đó không phải tình yêu, cũng không phải tình dục. Đó chỉ là nỗi sợ hãi và quyền lực – là thứ mà những tên đàn ông như trên muốn có được khi buông lời cợt nhả với tôi. Là thứ tôi không hiểu nổi và cũng không bao giờ muốn hiểu.
Trong lần đi du lịch 1 năm ở Pháp, tôi đã túm chặt lấy cánh tay bạn mình khi phát hiện có một kẻ vừa bám theo chúng tôi vừa kêu la lảm nhảm cái gì đó cả nửa dặm đường. Khi đó là buổi đêm, dòng sông bên cạnh lấp lánh ánh đèn có chiếc cầu đá và những nhà hàng nhỏ thì đã đóng cửa. Xung quanh chỉ còn nỗi sợ hãi bao trùm.
“Hai chúng ta có thể bắt lấy hắn.” Tôi thì thầm với cô bạn mình “Ý tớ là, nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra.”
Chúng tôi rảo bước về phía trước, để ý khoảng cách giữa người bị săn và kẻ đi săn. Tôi quá sợ hãi để suy nghĩ và không chắn chắn sẽ có lấy một đồn cảnh sát quanh đây.
Có lần ở Connecticut, một gã lái xe vượt qua tôi chỉ để quay vòng và đi ngược lại nhìn tôi.
“Trời ơi”, tôi nghĩ, “Hắn quay lại kìa”. Tôi tưởng như nỗi sợ đang đâm sầm vào mình giống như cách mà những khinh khí cầu sặc sỡ rơi xuống trong trò chơi mèo và chuột ngày còn nhỏ. Hắn ta nói rồi cười, nhìn tôi đang cố không chớp mắt. Tôi lại thường hay chớp mắt. Động từ đó là gì nhỉ? – Thưởng thức hay đắm mình vào sự vui sướng khi hành hạ người khác như thế. Thứ dâm dật.
Nếu có ai đó làm vậy với bạn, đừng chịu thua, hãy cho hắn một nụ cười hùa. Tôi từng nhắc nhở bản thân rằng cần phải trở thành người phụ nữ mạnh mẽ mà mẹ đã đã dạy tôi và đừng cười, nhưng tôi luôn làm ngược lại.
Từng có một tên khác từng nói với tôi: “Em biết anh là ai không? Anh là Don Juan và là người tình tuyệt với nhất thế giới đấy. Em nên cân nhắc đi.” Và tôi nghĩ: Vâng, tốt cho anh thôi thưa anh. Tốt cho anh thôi. Tôi mỉm cười với tên đó, thậm chí sau đó cười thành tiếng.
Lại một tên khác vào một ngày khác đứng trên vỉa hè vào lúc chập choạng tối. Hắn ta đi cùng đám bạn, hắn chợt đưa tay ra và kéo tôi lại phía hắn. Và tôi đã làm gì? “Tôi phải đi.” Tôi nói “Tôi phải đi.” Cười thân thiện, bước đi bình tĩnh, đừng chạy. Nếu chúng phát hiện ra mình đang sợ hãi, chúng sẽ đuổi theo.
Tôi sẽ không bao giờ trở về 6 tuổi lần nữa, cũng không còn nhớ mình đã cởi trần tắm nắng trong vườn nhà như thế nào. Giờ tôi 24 tuổi và cơ thể này lại khiến cuộc sống của tôi trở nên thiếu an toàn: ngực tôi, hông tôi hay cách tôi bước đi. Cũng như ngực, hông và cách bước đi của rất nhiều phụ nữ khác. Chúng bằng cách nào đó lại gây ra kích thích. Dù là môi dày hay môi mỏng, cần cổ lấp ló dưới mái tóc tém hay tóc dài, hay cả cách phụ nữ chúng tôi đưa tay vuốt tóc khi ngồi trên xe bus. Lỗ tai có xỏ khuyên hay không xỏ khuyên, hay cái rốn lấp ló ở eo, hay cách chúng tôi trông hấp dẫn thế nào với áo phông và quần jean. Chúng tôi luôn trông quá “ngon” kể cả khi đã che kín bởi chiếc áo khoác hay mang theo mấy chậu cây khi đi đường.
Khi chúng tôi đi về căn hộ của mình vào đêm muộn, chúng tôi cầm chùm chìa khóa ở tay, nhảy qua những cái bóng chồng chất lên nhau. Rồi đến ban ngày lại phải vờ như mình không hề sợ hãi.
—
Khoảng mấy năm về trước, trong một ngày hè ấm áp, tôi khỏa thân đứng trên một bến thuyền, với cơ thể thuộc về chính mình. Hai cô bạn của tôi cũng không mặc gì đứng ngay cạnh tôi và cơ thể của họ cũng là của họ. Ngực của chúng tôi là của chúng tôi, quần áo của chúng tôi cũng thế, chúng tôi đã chọn mặc vào thì cũng chính chúng tôi chọn cởi ra. Chúng tôi bỏ lại quần áo trên một chồng gỗ khô ráo cạnh những dấu chân cũng là của chính mình.
Khi cả bọn nhảy ùm xuống nước, đó cũng là lựa chọn của chúng tôi. Những cây rong dưới nước đung đưa chạm vào cơ thể, quấn quít ngón tay, ngón chân và hông mà chúng tôi còn không mảy may để ý đó là cái gì nữa.
Chúng tôi hắt nước vào nhau và la hét vui vẻ, nếu có phải dè chừng gì đó ở đây thì chắc chỉ là mấy con cá thôi và suy nghĩ đó khiến chúng tôi buồn cười. Cả bọn nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh lốm đốm những ánh sao, mặc dù những vì sao kia cũng chưa nhiều bằng những tiếng huýt sáo hay cái nháy mắt đểu.
Bạn vừa xem bài viết Cơ Thể Tôi Không Thuộc Về Các Người. Vui lòng ghi rõ nguồn Lovebooks.vn nếu đem bài viết ra ngoài.
Dịch từ trang The New York Times
Người dịch: Rùa Béo