Review Từng Có Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh – Thư Nghi

Từng Có Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh

“Tôi yêu em âm thầm không hy vọng 
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen 
Tôi yêu em yêu chân thành đằm thắm 
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.”

(A.S.Pushkin)

Từ mô típ ngôn tình quen thuộc …

Độc giả chắc hẳn đã nản lòng với chuyện tình giữa chàng thương nhân đẹp trai, đa tình và cô sinh viên ngây thơ, trong sang. Với những cuộc gặp gỡ định mệnh theo lối mòn, những hiểu nhầm đã nhiều lần xuất hiện trong tiểu thuyết.

Vậy mà từ cốt truyện tưởng chừng nhàm chán ấy, bằng giọng văn nhẹ nhàng mà thấm thía, Thư Nghi đã dệt nên mối tình đầy day dứt giữa Tôn Gia Ngộ và Triệu Mai – mối tình của hai con người xa quê, mối tình trầm lắng mà sâu sắc.

 

… Đến cuốn tiểu thuyết lấy đi nước mắt hang triệu độc giả.

Đẹp Ở Bối Cảnh

Tôn Gia Ngộ và Triệu Mai gặp nhau dưới bầu trời hoa lệ Châu Âu, trong hơi thở bình yên của thành phố cảng Odessa, miền nam Ukraine – nơi đại thi hào Pushkin đã viết nên những câu thơ :

“Mọi tiếng ồn đều im bặt nơi đây

Tôi chỉ nghe tiếng hát của Biển Đen

Có nghĩa là tôi đang sống ở Odessa…”

Không gian hiu quạnh của Odessa như nhuốm gam màu trầm buồn cho chuyện tình của những người xa xứ. Mùa đông buốt giá của Odessa như tiên đoán một kết cục day dứt cho Triệu Mai và Tôn Gia Ngộ.

Tôn Gia Ngộ là thương nhân Trung Quốc tại Odessa. “Công cuộc kiếm tiền” của anh không hề màu hồng, mà trải qua nhiều gian truân, thủ đoạn, trải qua những gập ghềnh, sóng gió. Dù cuộc sống đong đầy khó khan, anh vẫn luôn khát khao đưa Triệu Mai đến nước Áo cổ kính bình dị, cùng cô sống những năm tháng an yên nơi xứ sở âm nhạc, nơi Triệu Mai có thể phát huy tài năng dương cầm.

 

Mỗi khung cảnh Thư Nghi dựng nên đều mang một ý nghĩa nhất định, từ thành phố Odessa lạnh lẽo trong thực tại đến nước Áo yên bình trong mơ ước của Tôn Gia Ngộ và Triệu Mai.

Ước mơ của Tôn Gia Ngộ và Triệu Mai, ngoài việc biểu lộ tình cảm nam nữ đơn thuần, có lẽ đã trải hộ nỗi lòng của những người con xa quê luôn đau đáu chuyện ‘’cơm áo gạo tiền’’, trải hộ niềm khát khao cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên, mái ấm gia đình với người vợ hiền, đàn con ngoan sâu thẳm trong trái tim họ.

Hay Ở Day Dứt

Một Tôn Gia Ngộ phóng khoáng, chu đáo. Một Triệu Mai non nớt, dịu dàng.

Thư Nghi đã cho Triệu Mai gặp được Tôn Gia Ngộ, cho cô sinh viên cô đơn nơi đất khách quê người một bờ vai.

Tôn Gia Ngộ không bao giờ nói lời lãng mạn, nhưng luôn âm thầm che chở Triệu Mai. Có lẽ tình yêu càng gắn bó lại càng trầm lặng. Tình yêu càng trầm lặng càng dễ khắc cốt ghi tâm.

Triệu Mai yêu Tôn Gia Ngộ, nhưng chưa bao giờ kịp nói lời “Em yêu anh”.

Để đến lúc anh ra đi, nỗi day dứt ấy như sợi dây cước vô hình âm ỉ siết chặt trái tim cô.

“Từng có người yêu tôi như sinh mệnh” – Câu nói này không biết là dành cho ai, dành cho Triệu Mai hay Tôn Gia Ngộ. Cả hai đều hi sinh cho người mình yêu quá nhiều, chính sự hi sinh ấy đã đẩy họ xa nhau. Để rồi đến lúc khoảng cách ấy trở thành khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

Người ra đi mang nỗi cô đơn đến phút cuối cùng trước khi lìa xa cõi đời.

Người ở lại mang nỗi day dứt giấu trong nơi sâu thẳm, thiêng liêng nhất của trái tim.

Phải chăng trong tình yêu đôi khi nên ích kỷ một chút ? Đôi khi đừng “Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em”?

Nếu Tôn Gia Ngộ không để Triệu Mai ra đi trong những tháng ngày cuối cùng, liệu anh có hạnh phúc hơn không?

“Sinh mệnh là một thứ dễ tan vỡ, không bằng một bông hoa chịu được phong ba bão táp của thời gian. Điều này khiến anh biết trân trọng tình cảm nhiệt tình, và càng coi trọng sự gặp gỡ ngẫu nhiên giữa người và người. Cùng một sự việc và cùng một con người, sẽ không xuất hiện lại một lần nữa. Cả cuộc đời anh chỉ nhìn thấy một lần trăng tròn, anh cũng tự an ủi bản thân rằng, mình đã từng bước qua nhiều cây cầu, nhìn thấy nhiều đám mây, được uống nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu một người đang ở tuổi đẹp nhất.”

Tôn Gia Ngộ lựa chọn để Triệu Mai ra đi. Lựa chọn phần đau để đối phương được hạnh phúc. Không phải anh cao thượng với Triệu Mai, mà là cao thượng với chính bản thân mình. Chỉ như vậy, anh mới có thể ra đi trong thanh thản.

Vẫn biết sinh mệnh là mong manh, anh nguyện trân trọng khoảnh khắc tình yêu hiện có, trân trọng giây phút rung động đầu tiên khi anh lặng nhìn Triệu Mai bên cây đàn dương cầm :

“Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng ta
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ’’

Tôn Gia Ngộ ra đi, câu chuyện khép lại đầy day dứt. Tôn Gia Ngộ ra đi, nhưng anh sống mãi trong trái tim Triệu Mai. Triệu Mai sẽ bước tiếp, biết rằng từng có người yêu cô như sinh mệnh, và cô cũng yêu người đó như sinh mệnh.


Bạn vừa xem bài viết Review Từng Có Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh

Vui lòng ghi rõ nguồn Lovebooks.vn nếu đem bài viết ra ngoài

Tác giả bài viết: Như Mai

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *